khôn.g tranh luận hơn thua, khôn.g chỉ trích… Đa số, một mối quan hệ đã khôn.g còn thì n.gười đàn ôn.g sẽ là n.gười chán trước, do nhưn.g năm thán.g hôn nhân khôn.g được hâm nóng. Thế nhưn.g ở đây, có một sự thật rằn.g, đàn ôn.g chán vợ nhưn.g rất hiếm n.gười có tư tưởn.g bỏ vợ. Còn đàn bà chán chồn.g thì họ thật sự đã quá mỏi mệt và muốn viết đơn ly hôn rồi.
Cuộc hôn nhân này thật nhàm chán tôi cũn.g chẳn.g còn gì gọi là tình yêu đôi lứa. Có chồn.g hơn 10 năm tôi nhận được gì n.goài sự vô tâm, ích kỷ của chồn.g? Tron.g nhà từ việc lớn đến việc nhỏ, tự tay tôi làm hết. Nuôi 2 đứa con cực nhọc biết bao nhiêu, vậy mà chồn.g phó thác hết cho tôi.
Cái tính sĩ diện của anh ta đã quá giới hạn, gần như tuần nào cũn.g như tuần nào anh ta kéo bạn về nhà bày trò ăn nhậu rồi bắt vợ phục vụ. Ăn uốn.g no say, họ mặc cho tôi làm gì thì làm. Hôm qua chồn.g tôi lại kéo bạn về nhà nhậu và bắt tôi vào bếp nấu vài món n.gon để anh ta lai rai. Tôi khôn.g nói gì, lẳn.g lặn.g thay đồ rồi chở hai đứa con về nhà mẹ đẻ. Chồn.g gọi liên tục nhưn.g tôi khôn.g bắt máy, anh ta còn nhắn rất nhiều tin hằn học nhưn.g tôi khôn.g buồn đọc.

chán chồn.g tôi chẳn.g còn muốn về nhà, lên côn.g ty rồi chiều về nhà. Tôi phát n.gán khi lại thấy cảnh nhà cửa n.gổn n.gan.g, họ ăn nhậu hôm qua vẫn còn n.guyên, bia chảy tràn ra cà nền nhà. Tôi để n.guyên đó, khôn.g dọn. Mấy mẹ con tôi ra n.goài ăn phở, rồi tôi về ôm con n.gủ. Anh ta thấy vậy đã mắn.g tôi, la hét,…nói đủ điều. Bây giờ cãi nhau với chồn.g tôi cũn.g chán rồi, tôi nói bằn.g giọn.g bình thản: “Tôi chán rồi, anh đi mà dọn”. Sự bình thản tron.g lời nói của tôi khiến chồn.g chột dạ.
Từ lâu tôi đã chả còn buồn cãi nhau với ai, mặc cho anh ta nói gì. Muốn ra sao thì ra, muốn ăn nhậu, muốn đi thâu đêm cũn.g mặc kệ. Tôi khôn.g khóc, khôn.g tranh luận hơn thua, khôn.g chỉ trích… Tôi sốn.g bàn.g quan và bất cần với mọi thứ. Chồn.g tôi có nhận ra là tôi đã quá chán chườn.g và muốn buôn.g tay cuộc hôn nhân này khôn.g?
Đàn bà đâu phải một n.gày, hai n.gày vì chồn.g vô tâm mà đâm ra chán nản, muốn buôn.g xuôi. Như tôi đây, cũn.g khóc khôn.g biết bao nhiêu bận, cũn.g hy vọn.g chồn.g thay đổi khôn.g biết bao nhiêu lần. Nhưn.g có khóc lóc, có làm điều gì đi chăn.g nữa thì cũn.g chẳn.g thay đổi được n.gười chồn.g gỗ đá ấy. 10 năm như vậy, đến bây giờ tôi đã thật sự chán chườn.g rồi.

Đàn ôn.g nói chán vợ nhưn.g có ôn.g nào bỏ vợ? Như chồn.g tôi, cách đây 10 năm luôn bảo rằn.g chán tôi, hay so sánh tôi với nhữn.g n.gười đàn bà n.goài kia. Nhưn.g rồi, anh ta vẫn quay về, vẫn ăn cơm tôi nấu, n.gủ trên chiếc giườn.g của tôi… Nhưn.g đàn bà chán chồn.g đán.g sợ hơn đàn ôn.g rất nhiều. Bởi mọi hy vọn.g đã tiêu tan, tình cảm cũn.g đã hết, sợi dây níu giữ đàn bà với cuộc hôn nhân này sắp khôn.g còn rồi.
Tâm sự bạn đọc
Facebook Comment