Một câu chuyện tình yêu cổ tích ngoài đời thực:
“Anh cứ ngồi lên chộ ni cho gưn gưn mà nói chuyện với em nì, em cũng chỉ là con gấy nhà nông chăn tru cắt cỏ nỏ hơn gì anh”.
Một câu nói mà cả cuộc đời 1 con người đã thay đổi, một câu chuyện tình sẽ khiến bạn xúc động: giữa một anh chàng 35 tuổi chỉ cao 1m2 làm nghề bán vé số, bán tăm hát rong khắp các khu chợ với một cô gái vừa tròn 18 tuổi, trẻ trung xinh đẹp và mơn mởn xuân thì.
35 năm trời từ khi sinh ra, chàng trai ấy sống khép mình lại với mọi người vì chiều cao quá khiêm tốn chỉ… 1m2. Bé nhỏ như 1 cậu nhóc mới lên 9. Khó khăn trong sinh hoạt từ việc vui chơi với bạn bè hay chọn đồ áo để mặc. Đi đâu cụng chịu sự dè bỉu trêu chọc cùng ánh mắt dèm pha của người đời. Nhưng hôm nay không ngờ lại có 1 cô gái nói câu đấy với mình cùng ánh mắt đong đầy yêu thương. Ánh mắt em không hề thương hại, không chút do dự và sâu trong đó chứa đựng một trái tim đủ lớn để ôm trọn đau thương. Tình yêu của họ cứ thế phát triển, không chỉ là sự rung động đơn thuần mà còn là hành trình của nghị lực, của sự bao dung và lòng tin vào một tương lai tốt đẹp hơn.
Câu chuyện tình cổ tích này vượt qua mọi khoảng cách về tuổi tác, về ngoại hình, về mọi định kiến xã hội ntn?. Mọi quan điểm từ cha ông về một cuộc hôn nhân: “Mây tầng nào gặp gió tầng đó” hay “nồi nào vung nấy” đều trở nên vô nghĩa ra sao?
Hãy cùng đọc câu chuyện bên dưới:
Anh tên Anh Tài, sinh ra trong một gia đình thuần nông của một vùng quê nghèo thuộc huyện Thanh Chương - Nghệ An. Cuộc sống nông thôn thì ruộng đồng trâu bò lúa ngô quẩn quanh theo hơn nửa đời người. Khi sinh ra ông trời đã phũ phàng lấy đi của a “chiều cao”, cứ như vậy a vẫn mãi như một đứa trẻ “không thèm lớn”. Dù năm nay đã 35 tuổi rồi nhưng chiều cao vẫn như một đứa trẻ con cấp 1, chỉ cao 1m2. Người ta bảo ông trời công bằng lắm, không lấy đi của ai thứ gì mà không cho lại. Quả đúng vậy, anh lại được ông trời tặng cho giọng hát thấm lòng người nghe, cùng khiếu hài ước hóm hỉnh, lạc quan vui sống. Tới năm 19 tuổi, quyết định vượt vòng an toàn tìm chân trời mới, anh quyết định giã từ ruộng đồng với tay lấm chân bùn, chia tay những ngọn núi đã gắn liền tuổi thơ anh với những cơn gió chiều thoảng thoảng tiếng gọi dê về của đám trẻ chăn dê, tạm gác lại cái nắng cháy của miền trung cùng cơn gió lào bỏng rát . Anh lăn lộn vào miền nam lập nghiệp. Anh bôn ba khắp nơi từ miền Tây sông nước cho tới cao nguyên Lâm Đồng đầy nắng và gió, cùng với tài năng của mình để bán vé số kiếm tiền mưu sinh. Tuy “nhỏ con” nhưng anh rất hoạt bát lanh lợi và khỏe mạnh. Sâu thẳm trong tâm hồn anh luôn nuôi dưỡng một nghị lực phi thường, a không để những khó khăn về ngoại hình được phép đánh bại mình. Anh chàng nhỏ con ấy đã không quản ngại nghề nào từ rửa bát thuê, phụ bán caffe vỉa hè cho tới nhận hạt cườm về để "thâu đêm bên ngọn đèn đường" tỷ mỉ ngồi đính từng chiếc một, gom góp đồng tiền gửi về cho gia đình giúp trang trải phần nào gánh nặng cuộc sống cho cha mẹ. Dù phải đối mặt với muôn vàn thử thách, anh chàng nhỏ bé ấy vẫn không ngừng vươn lên để tìm ánh sáng cho cuộc đời mình. Và chính nghị lực ấy đã dẫn lối cho anh đến với tình yêu, với hạnh phúc mà anh xứng đáng được nhận.
Năm 2024 anh về quê ăn tết, tranh thủ đi hát dạo ở các khu chợ quê. Trong một lần định mệnh ở khu chợ, lúc anh đang nghêu ngao phiêu theo bài “Bạc trắng tình đời”, giọng hát cùng phong cách sống năng động của a đã chạm đến trái tim nhỏ bé nhưng chứa đựng đầy thương yêu của nàng. Nàng lúc ấy cũng đang tranh thủ bán bó rau mới hái ngoài vườn để đổi lấy chút thịt cải thiện bữa ăn.
Nàng tên Ngọc Ánh, là một cô thôn nữ đang tuổi mới lớn, tràn trề năng lượng với làn da trắng mịn, đôi mắt bồ câu, cặp má hồng hây hẩy sức xuân xanh. Tuy mới tròn 18 nhưng:
“Khuôn trăng đầy đặn nét ngài nở nang, hoa cười ngọc thốt đoan trang”.
Nàng đẹp tựa như loài chim sơn ca, một bông hoa chớm nở của núi rừng miền Tây xứ Nghệ.
Vậy là: “ Một chiều trong khu chợ quê
có cô sơn nữ miệng cười khúc khích, ngắm anh ca sĩ rồi lòng bâng khuâng”
Nàng đã chủ động nhắn tin làm quen, mới đầu anh còn dè dặt, nhưng sự kiên trì của nàng cùng sự động viên ấm áp, dần dần cũng khiến a cũng mở lòng.
Tháng 5/2024, họ lần đầu gặp nhau cùng đi chăn dê trong núi, giữa thung lũng đầy hoa và cỏ dại của vùng núi xứ Nghệ ( 2 người ở cùng thôn cùng xã). Dưới chiếc chòi tạm canh dê tránh mưa che nắng, anh vẫn rụt rè với vẻ ngoài khiêm tốn của mình. Nhưng nàng nói : “Anh cứ ngồi lên chộ ni cho gưn gưn mà nói chuyện với em nì, em cũng chỉ là con gấy nhà nông chăn tru cắt cỏ nỏ hơn gì anh”. Câu nói ấy đã khiến anh lặng người, lần đầu tiên có 1 người không né tránh anh, không thương hại cũng chẳng tò mò. Chỉ có sự chân thành giản dị sưởi ấm trái tim anh sau những năm tháng dài đơn độc, giấu mình dưới lớp vỏ lạc quan yêu đời. Một câu nói giản dị nhưng khiến nước mắt anh chực trào, đã bao năm rồi chưa ai nói với anh một câu chân thành, lay động tới trái tim đã ngủ yên của anh tới như vậy. Đã bao năm rồi anh quen với những ánh mắt ái ngại, những lời xì xào sau lưng giữa thành phố tấp nập ồn ào mà anh từng sống, thì hôm nay tại nơi sơn cước thưa thớt bóng người này lại xuất hiện một người như nàng, nhẹ nhàng và kiên định, dịu dàng mà đằm thắm. Nàng như ánh sáng le lói xuyên qua cuộc đời cô đơn quạnh quẽ và ảm đạm của anh.
Thế là:
“ Một chiều trong rừng núi,
có anh ca sỹ nhìn trời xa xa, có cô sơn nữ nhìn chàng đăm đăm”
Càng ngày nàng càng chủ động gần gũi động viên anh hơn, hỏi thăm về những buổi đi hát vất vả nắng mưa, về những khó khăn trong cuộc sống hàng ngày, rồi dần dần chút phòng vệ cuối cùng trong tim của a cũng được trút bỏ và 2 người đã thực sự đến với nhau. Trái tim băng giá của anh đã được sưởi ấm bởi tình yêu chân thành của nàng. Họ xác định yêu nhau và cùng nắm chặt tay nhau để bước qua mọi sóng gió của cuộc đời.
Tình yêu của họ không đến từ những điều lớn lao, ngược lại thật giản dị và mộc mạc, không có những cuộc gặp nơi sang trọng, không trao cho nhau những lời thề hẹn hoa mỹ mà là từ sự quan tâm bé nhỏ mỗi ngày, luôn dành cho nhau sự chân thành từ tận đáy lòng.
Tình yêu đôi khi chỉ cần vậy, đôi khi hạnh phúc đơn giản tới từ những điều nhỏ nhặt nhất: một câu động viên khi mệt mỏi, một ánh mắt yêu thương tràn đầy, một cái nắm tay siết chặt giữa ngày mưa gió, là những khoảnh khắc an yên bên nhau trong những ngày tháng bình dị nhất.
Tình yêu của họ không phải là chuyện cổ tích mà là câu chuyện có thật được viết nên bằng nghị lực, niềm tin và khát vọng về 1 ngày mai tươi sáng.
Và trên hành trình đi đến hạnh phúc ấy, họ đã chứng minh cho câu thơ nổi tiếng của Tố Hữu:
“Có gì đẹp trên đời hơn thế nữa,
người với người sống để yêu nhau”
—--------------------------------
Nếu bạn thấy hay và cảm động, cho mình xin 1 like, 1 cmt và 1 chia sẻ như 1 lời chúc mừng cùng "đẩy thuyền" cho chàng ca sĩ và nàng thôn nữ đến với bến bờ hạnh phúc viên mãn nhé!
—-----------------
Tâm sự đêm buồn theo: Tác giả: Vinh Đĩ Bút
Facebook Comment